Chúng ta ai rồi cũng khác, phải không?
Lam Giang 08/27/2017 02:00 PM
Nghiễm nhiên là chúng ta không đành lòng, tại sao lại như thế? Ta ngại rời bỏ những thói quen đã theo ta bao năm tháng. Ta ngại phải bỏ quên một chút nuối tiếc của ngày xưa, kể cả khi đã hiểu rõ khái niệm kiên định chưa chắc là mãi mãi.

Cuộc sống này to lớn là thế, vậy mà sao lại quá chật hẹp cho một chút bình yên? Trái tim con người thì quá ích kỷ trước những "cơn giông nghịch mùa". Khao khát tìm kiếm một nơi chốn ấm áp trong cái giá lạnh mà quên mất rằng ngọn lửa phải được cùng nhau thắp lên, chứ chẳng phải thứ cảm giác dựa dẫm và đòi hỏi sự cho đi từ một phía.

Nếu một ngày nào đó, người mà bạn cho là rất quan trọng nhìn bạn với ánh mắt vô hồn và im lặng kể cả khi bạn có rất nhiều điều muốn nói. Nếu như trong khoảnh khắc chông chênh đó, bạn cũng chọn lấy cách im lặng, vậy thì dấu hiệu đầu tiên của sự đổi thay đã xuất hiện.

Ảnh: Nowara

Để tôi kể bạn nghe câu chuyện của tôi và người đã từng là của tôi. Có lẽ cái cảm giác đau lòng nhất chính là khi nhắc về hai chữ "đã từng". Chúng tôi đã từng là của nhau, anh ấy đã từng là của tôi, tôi đã từng có anh ấy trong đời – những câu nói đó chẳng phải rất đau lòng mỗi khi nhắc về người cũ sao? Có lần tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng: "Anh, em mệt". Anh ấy đã xem và không trả lời. Vài phút sau trên dòng thời gian của tôi xuất hiện trạng thái anh ấy đang hẹn hò và đánh dấu một cô gái khác. Lúc ấy tôi mới biết thì ra tôi đã từng có anh ấy.

Tôi nhớ những lần bị ốm, anh ấy đã từng rất lo lắng. Tôi nhớ anh ấy đã từng chạy cả mấy chục cây số chỉ vì tôi than buồn. Tôi nhớ anh ấy đã từng sốt sắng mỗi khi tôi đói hay mệt... Còn bây giờ, sự lo lắng, sốt sắng, đau lòng ấy chẳng còn dành cho tôi. Đau lòng ư? Tất nhiên có. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mình thật sự hụt hẫng. Từ lúc ấy tôi mới hiểu con người ta thay đổi nhanh đến mức nào. Hôm nay có thể còn nồng thắm, nhưng một ngày đẹp trời mở mắt ra người ta đã chẳng còn thích bạn nữa.

Tất cả những gì nhỏ bé hay lớn lao đều có thể đổi thay trong phút chốc. Không ai trong chúng ta có thể bỏ qua được cảm giác đó, thứ cảm giác làm ta nhức nhói cả tâm can, rõ ràng và tàn nhẫn đến mức không thể phủ nhận. Rồi sẽ có ai đó mỉm cười thay cho nỗi đau, cũng có thể vì không biết trút bỏ cảm giác đau ấy nên đành bật cười thành tiếng.

Nghiễm nhiên là chúng ta không đành lòng, tại sao lại như thế? Ta ngại rời bỏ những thói quen đã theo ta bao năm tháng. Ta ngại phải bỏ quên một chút nuối tiếc của ngày xưa, kể cả khi đã hiểu rõ khái niệm kiên định chưa chắc là mãi mãi. Nhưng chúng ta ai rồi cũng sẽ đau một nỗi đau như thế.

Ảnh: Nowara

Khi mới bắt đầu, ai cũng đều kinh ngạc cho những điều không dễ dàng thay đổi. Đến khi trưởng thành, có chăng cũng chỉ là quen với việc giấu đi cảm xúc, giấu đi những hụt hẫng khi niềm tin lại rơi mất. Và rồi sẽ có một ngày nào đó, ngày của hôm qua gần tựa như cơn mơ, nhạt nhòa.

Rồi ai cũng sẽ thay đổi. Cuộc sống là một vòng luân chuyển. Ánh sáng bóng tối thay phiên nhau. Bốn mùa cũng lần lượt sẽ thay đổi cho nhau. Và vốn dĩ không có cái gì sẽ đứng yên một chỗ. Ngay bản thân ta lớn lên cũng phải chấp nhận không có gì là mãi mãi. Thứ có thể mãi mãi tồn tại đó chính là kỷ niệm, bởi nó là một phần ký ức của ta chẳng thể xóa nhòa. Nhưng ít ra lúc có thể bên nhau, có thể làm gì đó cho nhau thì hãy làm. Bởi biết đâu vào một ngày bạn ngủ dậy thì tất cả đã thay đổi.

Author: Lam Giang

News day