Người lạ từ rất lâu rồi...
CTV Triều Nhan 09/25/2018 09:00 PM
Có bao giờ cậu thấy tôi dễ mến? Nếu ngốc nghếch và dễ mến là một, liệu cái im lặng trong sự ức chế của tôi mỗi khi bị cậu trêu có làm cậu vui vẻ? Chắc là có nhỉ, vì tôi luôn thấy cậu cười.

Có bao giờ cậu thấy tôi thật ngốc nghếch? Tôi chẳng biết làm thế nào để khen một người, chỉ biết bảo rằng tiếng sáo của cậu nghe rất hay. Mỗi buổi tối, tôi mở cánh cửa sổ để đón ngọn gió nhè nhẹ mang theo hơi thở tĩnh lặng của màn đêm, cuốn cả vài nốt trầm bổng vi vu từ ngôi nhà cách nhà tôi vài bước. Đôi lần, tôi như nghe được âm thanh của một mùa thu dịu dàng mộng mơ, lần khác lại nghe thấy một buổi sáng tinh mơ ngập nắng. Nhưng phần lớn, tôi nghe như cậu đang ở bên cạnh tôi. Hai nhà vốn cũng không cách xa, nhưng là... gần hơn chút nữa. Thế này là ổn, vì nếu cậu thật sự đang ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ ngây ngốc mà im lặng vì chẳng biết nên gợi chuyện như thế nào.

Ảnh: Free-Photos

Có bao giờ cậu thấy tôi dễ mến? Nếu ngốc nghếch và dễ mến là một, liệu cái im lặng trong sự ức chế của tôi mỗi khi bị cậu trêu có làm cậu vui vẻ? Chắc là có nhỉ, vì tôi luôn thấy cậu cười. Cười cũng có nhiều kiểu khác nhau, nhưng nụ cười khi ai đó thật sự vui thì nó đẹp lắm. Cậu cười thật tươi, xen lẫn chút âm thanh đầy khoái chí. Giống như là một ngọn gió nhẹ của chiều hè, khi những cơn nắng gắt gỏng đã dịu bớt, làm rộ lên tiếng xào xạc của lá cây vừa mới như chết sững giữa bầu trời đổ lửa. Giống như tiếng sáo vi vu vẫn bên tôi mỗi tối.

Có bao giờ hình bóng tôi đọng lại trong mắt cậu khi tôi rời đi? Cậu có thấy tôi lấy cớ trực tuần để ngày nào cũng được đứng trước cửa lớp của cậu? Cậu gần tôi đến thế, nhưng tôi chẳng thấy cậu. Tôi tìm hình bóng cậu giữa đám đông. Tôi nhìn ngang dọc con ngõ nhỏ, xem cậu có đi qua lần nào không để giơ tay chào một tiếng. Khi đó cậu cũng sẽ quay lại chào tôi và mỉm cười. Nhưng tôi cứ tìm khắp nơi mà chẳng thấy. Thế rồi một lúc nào đó, cậu bất chợt chạy qua tôi. Và tất cả ngưng lại ở khoảnh khắc ấy.

Ảnh: darksouls1

Có bao giờ cậu quên đi cô bé hàng xóm ngày xưa? Căn nhà chỉ vài bước chân là tới nơi, giờ đã cách xa cả quãng đường dài. Cậu có một cuộc sống hoàn toàn mới. Cậu sống hết mình, tự do và vui tươi như một ngọn gió... và cậu gặp chiếc lá nhỏ của riêng mình. Cô ấy có nụ cười giống cậu và thường cùng cậu nở nụ cười với thế giới. Cậu đã lớn và có nhiều điều phải làm. Tôi cũng chẳng cơ hội để nghe tiếng sáo của cậu.

Vẫn là cậu và tôi. Vẫn là màn đêm giăng ngoài cửa sổ. Thế nhưng, chúng ta đã là người lạ từ rất lâu rồi.

Author: CTV Triều Nhan

News day