Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
CTV Thiên Di (Yến Nhi Lê) 07/18/2018 08:00 PM
Không một ai biết chúng ta đi đâu, cũng chẳng ai biết chúng ta sẽ đi bao lâu. Chỉ có chúng ta mới hiểu chính mình. Với hành trang nhẹ nhàng, với tâm hồn rạo rực, chỉ như thế thôi, đã đủ rồi anh nhỉ.

Đi thôi anh, chúng ta hãy đi khi đôi chân vẫn còn chưa mỏi, chưa phải bận tâm về gia đình hay những nỗi lo ràng buộc nào khác. Đi để yêu quê hương hơn nữa, đi để đến, đi để trở về. Đi thôi anh, chúng ta hãy cùng nhau sắp xếp hành lý và khởi hành nào. Chúng ta sẽ về với vùng biển vắng, hàng dừa xanh, thong dong qua thung lũng ngập đầy sắc hoa… và còn nhiều hơn những điều tuyệt diệu đó nữa.

Ảnh: Marc Adamus

Trên những cung đường tràn ngập ánh nắng, ta đi tìm kiếm những chốn bình yên nhỏ nhoi. Những khóm hoa dại ven đường, những mỏm đá rong rêu ngày tháng… Anh nhìn thấy không, kia là cánh đồng mơn mởn màu xanh non, những cánh cò bay lả bay la. Những dòng sông trải dài, thướt tha như một dải lụa bồng bềnh. Cảnh sắc quê hương ta vốn xinh đẹp và kỳ vĩ như thế.

Chúng ta cứ đi để hồn mình hoang hoải, bỏ mặc sau lưng mọi muộn phiền, chẳng bận tâm điều chi. Chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ, sắp xếp ổn thời gian, chúng ta sẽ đi thôi. Những chuyến đi luôn mang đến nhiều trải nghiệm, nó sẽ luôn khác nhau ở mọi khoảnh khắc, khác nhau ở những nơi ta đã ghé qua.

Không một ai biết chúng ta đi đâu, cũng chẳng ai biết chúng ta sẽ đi bao lâu. Chỉ có chúng ta mới hiểu chính mình. Với hành trang nhẹ nhàng, với tâm hồn rạo rực, chỉ như thế thôi, đã đủ rồi anh nhỉ.

Có một người bạn đã nói với em rằng "Hãy cứ đi khi còn có thể! Khi mà bàn tay con người còn chưa chạm hết vào những chốn xa, khi cái đẹp sơ khai còn chưa bị thay thế bằng nét mỹ miều giả tạo. Một bát thịt đầy, một chai rượu lớn, ta nhâm nhi nói chuyện cùng trăng, ta bình yên hát ca với gió và những ánh sao".

Ảnh: Elle

Cuộc sống này, có lao động thì có hưởng thụ, đừng biến mình thành những thành phần bất hảo của xã hội, gánh nặng của gia đình. Chúng ta sẽ yêu nhau và cùng bên nhau ở mỗi chuyến đi như thế này, phải không anh?

Tuổi thanh xuân muôn thuở trôi nhanh không ai kịp đếm

Và tuổi trẻ sẽ lụi tàn dần như một nhành hoa…

Đi đi anh, đi để kiếm tìm hạnh phúc giản đơn

Để mai đây khi ta có ngồi nhớ về một thời trai trẻ

Ta chẳng tiếc gì, lặng yên mỉm cười bởi cuộc đời muôn ngàn lối rẽ

Vẫn có những con đường mang tên “những dấu chân hoang"…

(Thơ Huỳnh Minh Nhật)

Author: CTV Thiên Di (Yến Nhi Lê)

News day