Cũng đã đủ lớn để mong mình bé lại
Lam Giang 08/29/2017 08:00 PM
Bây giờ bạn bè ngày xưa mỗi người một hoàn cảnh. Nhưng ai cũng thèm trở về tuổi thơ. Biết rằng điều ấy chẳng thể xảy ra nhưng vẫn thèm thuồng đến lạ.

Hôm nay, tôi ngồi xem lại album cũ. Tôi thấy mình đã lớn. Tôi và đám bạn chỉ mong mình bé lại. Trở về tuổi thơ cũng chẳng phải tiếc điều gì mà đôi khi chỉ là niềm thương nhớ chính mình khi ấy, tại thời điểm ấy, khi mà nụ cười còn vô tư, hồn nhiên và vui vẻ. Khi còn bé, ta mong mình lớn thật nhanh, đến khi lớn rồi chỉ mong mình bé lại.

Nhiều lần tôi tự hỏi: "Mình đã đi qua tuổi thơ như thế nào?". Tôi cũng chẳng nhớ rõ. Có phải là khi bà chẳng còn nhờ tôi nhổ tóc bạc mà thay vào đó là nhờ đứa em tôi? Hay là khi tôi bảo với đứa em rằng: "Sao mi con nít thế". Lần về quê gần đây, đứa em nói với tôi thế này: "Em thấy mình còn bé mà lo sợ nhiều thứ quá". Tôi hỏi nó lo điều gì thì nó trả lời: "Em lo đủ thứ, lo đi học muộn, lo không biết lịch tập trung, lo bị điểm thấp, còn sợ thì ma này, gián này, chuột này". Tôi chỉ im lặng rồi cười.

Ảnh: Shin

Ngày bé, nỗi lo của tôi cũng chỉ có thế, sợ đi chơi về quá bữa cơm bị mẹ mắng, sợ đi hái trộm quả nhà người ta bị phát hiện, sợ những chiều lấm lem đầu tóc trở về nhà bị ăn đòn, sợ cả những lần bị điểm kém, sợ cả những lần vô tình làm em tôi ngã... Giấu làm sao để bố mẹ không biết. Nỗi lo ngày đó sao ngây ngô mà đơn giản đến thế. Chẳng giống bây giờ, tôi lo được, lo mất, lo hôm nay, lo ngày mai, lo tương lai cả chục năm sau nữa. Nỗi sợ bây giờ còn lớn hơn ngày đó, tôi chẳng còn sợ gián, sợ chuột mà chính là sợ cô độc, sợ lòng người. Tôi chẳng thể phân biệt nổi ai thật lòng ai không, ai yêu mình, ai giả dối. Nỗi lo bây giờ thật đáng sợ!

Có phải khi bắt đầu trưởng thành người ta thừa nỗi lo, thừa sợ hãi, thừa nỗi buồn như vậy hay không? Tôi còn nhớ như in, những buổi chiều hè cùng mẹ rong ruổi trên chiếc xe đạp để đi bán cái này cái kia. Những chiều đội nón đi bộ bên ngoại. Ngày bé, thích nhất là được về ngoại vì nhà tôi ở thị trấn, chẳng có đất để chơi nhiều. Về ngoại, tôi cùng mấy đứa bạn trong xóm nhỏ ra ngoài đồng chơi thả diều, rồi đi bắt cá. Có lần đi bắt chuồn chuồn lại ngã xuống ao, thế là về bị mẹ đánh. Vừa đau vừa tức. Còn nhớ những lần, bà nhờ tôi nhổ tóc bạc vậy mà nghe tiếng í ới của tụi bạn thì tôi lại chạy đi. Những trưa hè chẳng ngủ, len lén đi hái trộm xoài và đu đủ. Đến khi bị bác hàng xóm hét lên: "Tụi bây đi ăn trộm mà nói to thế à? Có định để cho người ta ngủ không?" thì cả đám hết hồn chạy về nhà. Thế là lại bị mẹ đánh cho một trận no đòn.

Ngày hè năm lớp ba, mẹ mua cho tôi chiếc xe đạp nhỏ. Nhưng cả lũ cùng xóm đưa tôi chiếc xe đạp cao ngang người cùng với thanh chắn gần yên xe. Đi chưa được một mét thì tôi ngã. Nhưng sau đó tôi biết đi xe đạp. Rồi cả lần, lấy áo mẹ vừa mua để may đồ cho búp bê. Lần đó tôi bị mẹ đánh chạy khắp xóm. Chưa kể lấy bát, lấy nồi trong nhà để đi chơi đồ hàng. Lần nào cũng bị mắng rồi đánh thế mà chẳng chừa. Những trưa hè, nắng oi ả, chẳng đứa nào chịu ngủ đi ra thuyền nhà người khác phá phách, có lần bị đuổi tôi còn ngã luôn xuống sông. May mà được đám bạn kéo lên. Nhớ lại tôi chợt thấy, tuổi thơ bình yên quá.

Ảnh: Shin

Bây giờ bạn bè ngày xưa mỗi người một hoàn cảnh. Nhưng ai cũng thèm trở về tuổi thơ. Biết rằng điều ấy chẳng thể xảy ra nhưng vẫn thèm thuồng đến lạ. Thèm những trưa hè oi ả đi bắt ve, thèm cả cây kem mà đổi lon nước ngọt để được ăn ngay, thèm lắm khi còn bé để chẳng phải lo nghĩ, chẳng phải tổn thương, chẳng phải sợ hãi và cũng chẳng buồn như bây giờ.

Đi qua những năm tháng của người lớn bất chợt chỉ muốn hóa trẻ con. Cũng chợt thấy rằng đã đủ lớn để mong mình bé lại!

Author: Lam Giang

News day