Ai bảo nỗi buồn nào cũng xấu?
Song 11/13/2017 02:00 PM
Một phút buồn lặng thinh khi nhìn thấy em bé ăn xin bên đường nuốt vội mẩu bánh mì còn sót lại, phải chăng ấy là nỗi buồn của yêu thương đang len lỏi trong tâm hồn ta?

Có một buổi chiều thu lãng đãng, khi ráng chiều chìm sâu nơi phía cuối bầu trời, bạn chợt thấy trong lòng có một nỗi buồn lang thang khó gọi thành tên. Nhưng ai bảo nỗi buồn nào cũng xấu, ai bảo nỗi buồn nào cũng tiêu cực, ai bảo nỗi buồn nào cũng là bi quan?

Có những nỗi buồn tựa như giọt nước, lắng lại trong tâm hồn, xoa dịu những dấu vết ngây ngô của tuổi trẻ, có những nỗi buồn khiến người ta trưởng thành.

Ảnh: ZWYOYI

Một phút buồn tiếc nuối khi ta chia tay những người bạn cũ, những người đã cùng ta trải qua những năm tháng tuổi thanh xuân tươi đẹp. Đó là nỗi buồn của sự trân trọng, trân trọng những người đã bước qua đời ta, lưu lại trong tâm trí ta những hồi ức trong sáng nhất.

Một phút lắng lại khi chúng ta cùng nắm tay nhau bước qua ngưỡng cửa trưởng thành, khi chúng ta rời xa mái trường trung học, khi ấy tôi và bạn đầy hứa hẹn về tương lai, đầy khao khát thực hiện ước mơ một thời. Nhưng có những lúc dòng đời xô ngã, có những lúc ước mơ của chúng ta phải tạm gác lại. Chúng ta buồn không? Có chứ. Nhưng tôi tin rằng cả tôi và bạn đều sẽ biến nỗi buồn ấy thành động lực lớn lao hơn, mạnh mẽ hơn để vươn lên lần nữa, tựa như cây non ấp ủ mầm sống, để chờ ngày vươn tới ánh mặt trời.

Một phút buồn lặng thinh khi nhìn thấy em bé ăn xin bên đường nuốt vội mẩu bánh mì còn sót lại, phải chăng ấy là nỗi buồn của yêu thương đang len lỏi trong tâm hồn ta?

Một phút buồn xấu hổ khi thấy những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má cha mẹ, vậy mà mới hôm qua thôi, ta còn cãi cha mẹ chỉ vì đôi chút chẳng vừa lòng.

Một phút buồn khi ta nhìn ta trong gương, khi thế giới của ta chỉ có mình ta, khi ta soi vào bóng hình của mình, soi cả vào những phần xấu xí, và cả những vết nứt nham nhở. Khi ta đối diện với sai sót của chính ta, khi ta buồn trước những điều ấy, nghĩa là ta đã trưởng thành hơn một chút rồi.

Một phút buồn khi ta chợt thấy cô đơn lạc lõng giữa dòng người xô bồ nhộn nhịp, giữa những tiếng nói cười huyên náo của phố xá lên đèn…

Ảnh: ZWYOYI

Phải chăng càng trưởng thành, người ta càng có nhiều nỗi buồn? Mà phải chăng, nỗi buồn cũng là một dấu hiệu của sự trưởng thành? Nỗi buồn giống như một sự lắng lại rất đỗi nhân văn của tâm hồn, và cho dù thế nào, nỗi buồn vẫn luôn hiện hữu trong cuộc sống, bằng cả phương thức tiêu cực và tích cực. Nỗi buồn giống như những bậc thang dẫn tới một cánh cửa, khi ta bước qua hết thảy những bậc thang ấy, ta vừa vượt qua một dấu mốc trưởng thành. Nhưng, hãy luôn đón nhận nỗi buồn bằng thái độ tích cực, nếu đó là một nỗi buồn đẹp, hãy nâng niu nó trong tâm khảm mình, nếu đó là một nỗi buồn xấu, hãy gói ghém nó lại bằng thái độ lạc quan và nhìn về phía trước.

Bạn biết đấy, sau khi ráng chiều chìm sâu xuống nền trời, màn đêm sẽ giăng kín không gian. Nhưng khi bầu trời đủ tối, chúng ta sẽ thấy những ngôi sao. Và sau khi những ngôi sao khuất dạng, ta lại thấy mặt trời một lần nữa.

Theo: girly.vn

Author: Song

News day