Mùa hạ đã rơi xuống những cơn mưa, đến tận hôm nay thì bằng lăng tím đã nở khắp mọi nẻo đường. Một vùng trời nhuộm đầy sắc tím nhuyễn, cái màu xinh đẹp mà cũng buồn buồn da diết, cái màu mà người ta gọi là thủy chung.
Trong tình yêu, còn mong chờ gì hơn sự thủy chung của đối phương. Ai từng yêu mà không mưu cầu như thế. Mỗi độ hạ về, khi đất trời cứ trong lành thêm một chút, trái lại ngọt, hoa lại thơm thêm một chút nữa, trong lòng tôi lại có những nỗi niềm mang tên ngày xưa cũ.
Tôi không phủ nhận mình là người hay hoài niệm, yêu sự dịu dàng và những gì thướt tha nhất. Có những ngày đi tìm kiếm câu trả lời về một tình yêu hoàn mỹ, tôi đã dừng chân và lượm nhặt được nhiều thứ.
Ta vẫn cõng trên vai bầu trời của thời niên thiếu, tìm những khoảng lặng, những bình yên trên đôi mắt rất trong. Trên đời này, không có gì gọi là đúng người sai thời điểm, hay đúng thời điểm sai người, bởi mỗi chúng ta đều đã được sắp đặt sẽ gặp nhau, và ta biết ngoài họ ra thì không thể là ai khác.
Có một bài thơ đã đi vào bất hủ, tôi vẫn mường tượng mỗi khi nhớ lại bằng cảm giác chầm chậm, đong đưa..
“Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi, em là ai vậy?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em…”
(Tôi đi tìm một nửa của tôi - Đặng Quốc Vinh)
Ai trong chúng ta cũng đang đi tìm một nửa thật sự cho riêng mình, một mảnh ghép hoàn chỉnh trong tình yêu đôi lứa, mọi sự trên đời đều hướng về cái lẽ thường an nhiên, không cầu ắt không khổ. Nếu đã là duyên, thì bao biến cố bão giông vẫn cùng chung nhịp bước, còn nếu đã không thể “thuận nước đẩy thuyền”, thì xin đừng buồn bã, hãy xem đó là một trong những điều dĩ nhiên ta gặp được trong đời.
Xuân qua rồi thu đến, năm thay nhau, ngày đêm như cánh hoa bay, sao ta không một lần hoang hoải trong sắc thắm để trải lòng mà hò hẹn với yêu thương? Về với tháng tư có những màn mưa, có những giận hờn, có những ghen tuông thời vụng dại. Sao ta không trở lại phiến đá rêu phong ngày nào ngồi nghe gió hát? Về với bầu trời trong xanh, về với dòng sông xanh thẳm, về với những con nắng dịu mềm đến thế? Về với ký ức vẹn nguyên, về với một thời khờ khạo.
Dẫu trời đất đang độ hạ sang và hồn ta đang mơ về màu yêu xưa cũ, về một góc phố có tiếng chim reo, về một cành hoa đang khoe sắc thắm, và cả những áng mây mùa hạ đang phiêu du cuối trời xa.
Có một thời tháng tư nhẹ nhàng như những ngày ta chưa biết yêu, đẹp đẽ như những ngày ta chưa biết buồn bã, và đã có một thời tháng tư bình yên như đến lạ lùng như thể ta chưa từng khôn lớn. Nhưng tháng tư mới vào hạ chính là tháng đậm vị trong ta nhất. Một tháng nửa yêu, nửa hờn, nửa lạ, nửa quen. Liệu có ai ngồi nghe những bản tình ca bất hủ trong những chiều mây bay mùa hạ, bên cạnh ly cà phê còn tỏa hương nghi ngút, khói cứ lan tỏa, không gian cứ êm đềm lặng yên.
Ngoài kia, bầu trời vẫn ung dung nắng, trong trẻo hơn sau khi đón cơn mưa đầu mùa, bằng lăng tím cứ xòe hoa như thế. Tháng tư rồi, người sẽ là vạt nắng đầu tiên của mùa hạ, sẽ gửi những niềm riêng chưa từng thổ lộ qua trang viết, dẫu ánh mắt còn mãi trông ngóng về cuối đường, một miền đất lạ, chẳng hiểu sao tâm hồn lại hướng về chốn thân thương? Tình cảm nào rồi sẽ dành cho ta, dấu yêu nào sẽ theo ta về chung lối, chỉ với một ánh nhìn thôi cũng sẽ hóa tình yêu.
“Buổi chiều này sặc sỡ như thêu
Muôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡ
Bàn tay ấm, mái tóc mềm buông xoã
Ánh mắt nhìn như chấp cả vô biên
Chẳng có thời gian, chẳng có không gian
Chỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn.”
(Thơ tình cho bạn trẻ - Xuân Quỳnh)
Đừng yêu đàn ông nhu nhược
Mong cuộc đời luôn dịu dàng với em
Khi tình yêu ngẫu hứng gieo vần thơ
Là em, cô gái của mùa thu
Này người yêu cũ, em tha thứ cho anh!
Hai câu chuyện điển hình nhất trong tình yêu đôi…
Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
Buông tay nhau thôi, chúng ta hết yêu rồi
Sau này, đừng hỏi anh đã chán em chưa nhé!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX