Những ngày gần đây anh không bận, vẫn thư thả dừng chân bên góc quán la cà, vẫn thong dong đọc hết mấy cuốn sách đã xếp xó từ lâu... mà không thể nhắn nổi cho em một cái tin tử tế. Anh không biết điều gì khiến anh ngán ngẩm cảm giác gặp em mỗi ngày, nghe giọng em mỗi sáng hay muốn biết về một ngày của em vào mỗi tối. Anh thà thả hồn mình vào những buổi rong đuổi cả ngày dài để không nghe tiếng chuông điện thoại reo hay âm báo tin nhắn đến, để khi vùi đầu vào chăn sau một ngày mỏi mệt, có thể không mộng mị ngủ một giấc thật say.
Khi em hỏi vì sao lại yêu em, anh nói không vì lý do gì cả. Ngày đó câu nói ấy là thật tâm anh nghĩ vậy. Anh yêu em thì chính là yêu, không biết lý do. Nhưng khi thời gian làm hao mòn tình cảm, anh lại cuống cuồng nghĩ về những điều có thể khiến em chấp nhận cho anh được rời khỏi thế giới của đôi ta. Anh muốn ra đi, một mình.
Anh không yêu em.
Thật sự khó khăn khi phải thừa nhận điều đó. Đôi mắt mong chờ của em, giọng nói háo hức của em, đôi tay ấm nóng của em... từng thứ quá đỗi thân thuộc dịu dàng bỗng trở nên dư thừa và chán nản. Anh không còn muốn nắm tay em, anh không còn muốn quan tâm, anh không còn muốn lắng nghe tâm sự của em... nhưng vẫn cố gắng làm điều đó mỗi ngày. Sự áy náy cùng mỏi mệt dần xâm chiếm tâm trí, anh muốn được yên tĩnh, muốn nghiêm túc suy nghĩ nên làm điều gì tiếp theo.
Anh không yêu ai khác.
Có lẽ với một kẻ không cam chịu, việc khóa giữ trái tim anh ta cho riêng mình rất khó khăn. Trái tim anh đã từng rung động vì em lại có thể không bồi hồi những nhịp lệch đó nữa, nhưng anh xin cam đoan, nó không hề vì ai mà thay đổi. Có lẽ tình yêu của em quá bao la, còn tình yêu của anh lại quá nhỏ gọn, không đủ để giao hòa cùng nhau. Hoặc có lẽ anh đã sai ngay từ lúc bắt đầu, khi đã hờ hững bỏ qua những cảnh báo của lý trí khi chưa đủ yêu em như em đã yêu. Người ta không nên vì quá cô đơn mà chấp nhận một lời tỏ tình, không nên vì muốn quên một người mà chấp nhận yêu một người mới, không nên vì bất cứ lý do ích kỷ nào của bản thân mà kéo người khác vào mớ hỗn độn của trái tim mình.
Tình yêu vốn dĩ không công bằng.
Với anh, với em. Cả hai chúng ta, đều yêu người không thể yêu. Đều cố chấp tin rằng, có thể vì đối phương mà thay đổi. Đừng gượng ép mình trở thành hình mẫu anh thích, đừng chờ anh muộn hơn mười giờ, đừng huyễn hoặc mình rằng mọi chuyện vẫn ổn. Anh nên làm thế nào đây, khi bầu không khí giữa chúng ta càng ngày càng ngượng ngùng. Em nhìn thẳng vào mắt anh bình thản. Em đủ tinh tế để nhận ra mọi chuyện đã khác. Em đủ kiên nhẫn để chờ đợi nơi anh một lời mở đầu. Em cũng đủ hi vọng để thiết tha một sự quay đầu. Nhưng bất cứ điều gì anh cũng không thể làm cho em.
Khi phải nói ra lời từ biệt, thực sự tâm can anh rất buồn khổ, nhưng nếu tiếp tục ở bên em, chính là không công bằng với em. Cảm giác nặng nề đè chặt tâm trí không thể nào thở nỗi, anh muốn được gạt bỏ đi, anh muốn được thanh thản. Thật lòng anh xin lỗi, vì đã đẩy những tổn thương về phía em. Trong cuộc đời mỗi người, bao lần sẽ đi lướt qua những người lạ từng thương? trong những người thương bao người sẽ ở lại thành người thân? Em ơi cuộc đời còn dài rộng phía trước, hãy buồn kẻ lang thang với tâm hồn chắp vá ngắn thôi em hỡi, rồi em sẽ được yêu thương, bù đắp cho đoạn thời gian đã lãng phí vào anh. Anh sẽ luôn cầu nguyện điều đó.
Xin lỗi em, anh không yêu em.
Đừng yêu đàn ông nhu nhược
Mong cuộc đời luôn dịu dàng với em
Khi tình yêu ngẫu hứng gieo vần thơ
Là em, cô gái của mùa thu
Này người yêu cũ, em tha thứ cho anh!
Hai câu chuyện điển hình nhất trong tình yêu đôi…
Hãy cứ đi khi đôi chân chưa mỏi
Buông tay nhau thôi, chúng ta hết yêu rồi
Sau này, đừng hỏi anh đã chán em chưa nhé!
Mang màu sắc đến với ngôi nhà của bạn
Một mình khám phá thủ đô Thái Lan – tại sao không?
Đại học không phải là lựa chọn duy nhất cho tương lai
Em là một nửa hoàn hảo của anh
Tỷ phú người Nhật Yusaku Maezawa sẽ là người đầu tiên du lịch Mặt Trăng bằng tàu SpaceX