Truyện ngắn: Lưng chừng hạnh phúc
Leos 12/04/2016 05:26 PM
Sự bình yên giản dị mà anh và cô đang tìm kiếm đã không còn xa. Phía cuối con đường đó, ánh sáng đã hé mở, chỉ cần họ đi tiếp, kiên định đến cùng…

“Cạch” một tiếng, cánh cửa nhà nặng nề mở ra. Cả ngôi nhà bao trùm trong bóng tối lạnh lẽo. Anh thoáng giật mình, đảo mắt nhìn quanh. Không có ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ mọi ngày, cả gian phòng chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Lần mò công tắc trên tường, ánh sáng nhanh chóng được bật lên. Đập vào mắt anh là hình dáng nhỏ bé của cô đang ngả đầu trên sô pha. Khi có ánh sáng chiếu đến, cô nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt. Anh nhẹ nhàng lại gần, ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng nói:

- Sao em còn chưa đi ngủ?

- Em đợi anh.

Nói xong, cô hơi nhích người ra khỏi vòng tay anh. Mùi rượu trên cơ thể anh khiến cô không thoải mái. Nhận ra tâm trạng của cô, anh hơi ngượng ngùng:

- Xin lỗi em, hôm nay anh có uống chút rượu.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến về phía nhà bếp. Từ trong bếp, cô nói vọng ra:

- Anh đi tắm đi, em hâm lại đồ ăn giúp anh.

Ảnh: kenh14cdn.com

Nghe lời nói ngọt ngào của cô, anh mỉm cười hạnh phúc.

Sau khi tắm xong, thức ăn đã được cô hâm nóng lại, tỏa hương thơm ngào ngạt. Ngồi vào bàn ăn, bên cạnh cô, anh vui vẻ ăn cơm. Lần nào cũng vậy, mỗi khi bên cô anh luôn cảm nhận được hương vị của tình yêu, sự ngọt ngào của cô dành cho anh. Nhưng hôm nay anh nhận ra cô im lặng đến khó hiểu. Muốn lên tiếng hỏi thăm cô nhưng rồi lại thôi…

Những ngày sau đó, cô càng ít nói hơn. Không khí vui vẻ trong gia đình dần bị đánh mất đi. Cho đến ngày hôm đó, cô tươi vui hẳn lên, khuôn mặt mệt mỏi nay đã tràn đầy sức sống. Tối đó, anh về nhà sớm hơn mọi ngày, cùng cô dùng bữa cơm gia đình ấm cúng. Anh có cảm giác như mình được trở về những ngày mới yêu nhau.

Rửa bát xong, lau khô những vệt nước còn đọng trên tay, cô từ từ tiến về phía sô pha – nơi anh đang chăm chú xem ti vi. Thấy cô đến bên cạnh, anh mỉm cười vui vẻ. Cô ngồi xuống cạnh anh, giống như bốn năm trước, hít hà hơi ấm quen thuộc trên người anh. Bỗng dưng, nước mắt cô trào ra. Cảm nhận được dòng nước ấm nóng trên bàn tay, anh xoay người cô lại. Nhìn thấy khuôn mặt cô đầy nước mắt, anh hốt hoảng:

- Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?

Vừa nói, anh vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài kia. Cô cầm lấy bàn tay anh, vòng ôm qua người mình, để bản thân tựa sát vào người anh. Nhận ra được cô không giống ngày thường, anh bất giác trở nên căng thẳng:

- Em có chuyện gì sao?

Cô dường như không nghe thấy lời anh nói, vẫn tiếp tục tựa sát vào anh. Trầm ngâm một lúc, cô cất tiếng:

- Anh còn nhớ trước khi chúng ta kết hôn em đã nói gì không?

Cô dừng lại ngước nhìn khuôn mặt anh. Đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, anh nhận ra tận sâu nơi đáy mắt cô ánh lên vẻ thất vọng. Trong lòng anh giây phút đó như dậy sóng, cảm giác bất an, lờ mờ nhận ra điều gì đó. Sau phút thoáng dừng lại, cô cúi mắt xuống, vân ve bàn tay anh, giọng điệu bình thản:

- Em đã từng nói, nếu một ngày nào đó khi anh không còn yêu em nữa, xin hãy nói ra cho em biết. Lúc đó em nhất định sẽ không níu giữ anh bên cạnh.

Anh thảng thốt kinh hãi nhìn cô. Cả thân người bắt đầu run run, ánh mắt hoang mang, muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất lời. Lúc này, cô rời khỏi vòng tay anh. Đối diện với vẻ bất ngờ của anh, cô bình thản cất tiếng:

- Anh à, chúng mình ly hôn đi.

Ảnh: thuvienhinh.net

Lời nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại như ngàn cân với anh. Nhìn cô với sự ngạc nhiên đến tột độ, anh lên tiếng:

- Dường như em đã hiểu lầm gì rồi phải không? Không thể có chuyện này được.

- Anh biết lí do mà phải không? Chúng ta dừng lại thôi.

Cô nói một cách chắc nịch, đối diện với ánh mắt thất thần của anh vẫn không một chút nao núng.

Nhận ra mọi chuyện đã không thể giấu được nữa, anh cố lấy lại bình tĩnh:

- Anh xin lỗi. Đó là lỗi của anh. Anh biết mình đã sai, nhưng anh sẽ giải quyết chuyện này. Xin em cho anh một cơ hội được không?

Cô nhìn anh, ánh mắt tỏ rõ vẻ mệt mỏi và thất vọng.

- Em là người con gái rất ích kỉ, tình yêu của em không thể san sẻ cho người khác. Em không chấp nhận được việc mình bị lừa dối bao lâu nay. Vì thế chúng ta ly hôn đi.

Cô lớn giọng hơn nhìn anh. Tất cả những gì anh đã làm thực sự khiến cô tổn thương, cô không ngờ rằng người chồng mình hết mực yêu thương lại nhẫn tâm phản bội cô. Điều đó thực sự đã đi quá giới hạn chịu đựng của cô.

Nhìn giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má của cô, trái tim anh bất chợt nhói đau. Anh đã khiến người vợ luôn hi sinh cho mình phải tổn thương, anh thực sự thấy chán ghét chính mình. Muốn đưa bàn tay ôm cô vào lòng nhưng anh không đủ dũng cảm làm điều đó, chỉ trơ mắt nhìn cô.

- Anh xin lỗi, là lỗi của anh. Cho anh một cơ hội được không?

Cô bất chợt nhìn thẳng vào mắt anh, nơi khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chua chát.

- Em đã từng muốn bỏ qua nhưng mỗi đêm khi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra việc anh bên người con gái khác, thật sự em không chịu được.

Nói rồi, cô đứng dậy. Tiến về phía ngăn kéo tủ, lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.

- Đơn ly hôn em đã làm xong, em cũng đã ký.

Anh sững sờ hết nhìn tờ đơn trước mặt lại nhìn lên cô. Khuôn mặt cô an tĩnh đến lạ, không có một biểu cảm nào. Bật dậy khỏi sô pha, nắm lấy bàn tay cô như muốn níu giữ mọi thứ, giọng anh khản đặc đi:

- Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện lại được không? Mọi chuyện không nghiêm trọng đến như vậy, vẫn có thể cứu vãn được mà.

Anh sốt sắng hơn khi thấy sự kiên định của cô. Ngược lại với thái độ của anh, cô rất tự nhiên đối diện với mọi thứ.

- Em đã quyết định rồi. Mọi thứ với em đã là quá muộn, không thể vãn hồi nữa.

Ảnh: lh4.googleusercontent.com

Cô nhấc tay khỏi bàn tay của anh, tiến về phía phòng ngủ. Lúc đi ra, cô kéo theo chiếc vali, anh hoảng hốt chạy lại bên cô, tay giữ lại chiếc vali kia. Bây giờ thì anh đã nhận ra, mọi chuyện cô đã biết từ lâu và cũng đã quyết định sẵn mọi việc, chỉ là đến hôm nay cô mới quyết định nói với anh.

- Em không được đi, chuyện này anh sẽ không chấp nhận. Anh sẽ không ly hôn, anh sẽ chấm dứt với cô ấy. Chúng ta có thể bắt đầu lại.

Nghe anh nói, cô không một chút xao động, hất bàn tay anh ra, giọng nói lạnh tanh không chút cảm xúc:

- Anh nghĩ chuyện này còn có thể cứu vãn sao?

Anh ngẩn người trước câu hỏi của cô. Chưa bao giờ anh thấy cô kiên quyết như lúc này. Người vợ dịu hiền, nhu mì của anh dường như đã không còn. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy uất hận.

- Tình yêu của em đã bị anh chà đạp lên, con tim này đã bị anh làm thương tổn không cách nào có thể bù đắp được.

- Chẳng phải em nói em yêu anh sao? Chúng ta…

Còn chưa để anh nói hết câu, cô đã ngắt lời:

- Em yêu anh nhưng càng hận anh nhiều hơn. Em hận anh, hận đến tận xương tủy.

Cô hét lên với anh. Còn anh chỉ đứng đó, nhìn sự phẫn nộ của cô mà không biết nói gì. Cô quay người, kéo vali ra khỏi nhà. Anh một lần nữa đưa tay kéo lại nhưng cô không quay đầu, kéo mạnh vali khỏi tay anh. Anh không chịu buông, lực kéo càng mạnh hơn. Cô giận dữ nhìn anh, ánh mắt đỏ ngàu tức giận. Hất mạnh cánh tay anh ra, cô kéo nhanh vali rời đi. Lần này, anh không kéo lại. Không phải không muốn mà anh không đủ sức để níu cô lại. Nhìn bóng cô khuất dần sau  cánh cửa, anh bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh khóc, lần đầu tiên anh khóc. Giọt nước mắt hối hận muộn màng nhưng tất cả đều vô nghĩa khi mọi chuyện đã đi quá giới hạn của nó.

Một mình bước trong bóng tối, giữa phố phường tấp nập, cô thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Kéo lê chiếc vali trên đường, cô giống như chú chim non lạc mẹ, bơ vơ không rõ phương hướng.

Cô biết mọi người sẽ nghĩ rằng phản ứng của cô quá bình tĩnh và cũng quá cam chịu. Mọi người có thể nghĩ rằng là do cô không yêu chồng đến mức sâu nặng nên mới dễ dàng buông bỏ như vậy. Nhưng… cô thực sự yêu anh. Chính vì yêu nên cô không chấp nhận được sự lừa dối đó. Cô và anh cưới nhau được hơn bốn năm, cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc đó.

Dưới ánh nến lung linh, trước sự chứng kiến của bạn bè thân thiết, anh quỳ gối trước cô, trên tay là chiếc nhẫn bạc, giọng kiên định.

- Làm vợ anh nhé!

Nhìn anh trong ánh nến mờ ảo, trống ngực đập liên hồi, đôi má cô khẽ ửng đỏ. Cô đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi, mỉm cười đưa tay về phía anh, cô e thẹn.

- Em đồng ý!

Tiếng “đồng ý” của cô vừa phát ra đã khiến không gian như vỡ òa, bạn bè của cô và anh hét ầm ĩ chúc mừng. Bản thân anh cũng bị kích động, sung sướng ôm cô vào lòng. Giữa sự rộng lớn của đất trời, dùng vòng tay chắc nịch của mình anh đem cô ôm chặt trong lòng, cô và anh cùng mỉm cười hạnh phúc.

Mỗi lần nghĩ lại ngày đó, cô đều không kìm được xúc động. Cho đến ngày đưa ra quyết định ly hôn, cô vẫn không thể quên cảm giác ấm áp trong vòng tay anh. Chỉ là tình yêu của cô quá ích kỉ, cô không thể bao dung cho người chồng đầu ấp tay gối của mình bên cạnh người phụ nữ khác. Cô không muốn làm ầm lên bởi cô không muốn bản thân phải chịu thương tổn. Cô muốn lặng lẽ để cho chính mình được thanh thản. Nhưng khi đặt bút kí vào tờ đơn đó, cô thực sự hiểu ra, trái tim mình đau đến tan nát, cảm giác như bị từng nhát dao cứa vào. Cô hận anh, hận vì đã yêu anh… Nhưng cô không hối tiếc, chỉ tiếc là duyên phận của họ quá ngắn ngủi.

Ảnh: anhdep.pro

Trở về nhà sau một ngày làm việc, cánh cửa nhà mở ra, không gian vẫn lặng im như tờ. Anh bước vào phòng, cố gắng tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của cô nhưng tất cả đều vô nghĩa. Cả căn nhà như lạnh giá, không còn hình bóng nhỏ bé quen thuộc của cô đang cặm cụi nấu cơm, cũng không có dáng vẻ tất bật lau dọn nhà cửa. Tất cả đều không còn, chỉ còn mình anh cô đơn giữa ngôi nhà. Ngồi tựa người vào ghế, anh ngẩn ngơ nhớ về những ngày đã qua.

Anh yêu cô, đó là sự thật. Nhưng cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi có những cuộc cãi vã. Và sau những lần như vậy, anh quen được một người con gái khác. Một cô gái đằm thắm, dịu dàng. Biết anh đã có vợ, nhưng cô gái đó không từ chối, đồng ý bên anh. Có lẽ bản tính của một người đàn ông luôn muốn có một người dịu dàng, ân cần bên cạnh chăm sóc đã khiến anh đánh mất lí trí. Cứ vậy mỗi khi cãi nhau với vợ, anh lại tìm đến người con gái ấy. Dần dần, việc gặp “người thứ ba” đã trở thành thói quen. Ngay chính anh cũng không nhận ra sự khác thường đó của mình. Nhưng có lẽ, vợ anh là người nhạy cảm, cô đã đoán biết được mọi việc. Anh cười khổ nghĩ về cô – một người vợ hiền lành, đảm đang nhưng anh không biết trân trọng.

Nhìn cả gian phòng tối mịt, anh bất giác thấy sợ hãi. Anh nhớ cô, nhớ người vợ bé bỏng của mình, nhớ lại những lời yêu thương ngọt ngào của cô.

- Em yêu anh, chồng ngốc của em.

Cô choàng tay ôm lấy chồng đang ngồi xem ti vi trên sô pha. Cảm giác nghe được tiếng “Em yêu anh” của cô khiến trái tim anh loạn nhịp. Mặc dù đã trở thành vợ chồng nhưng ngày nào cô cũng nói với anh câu nói đó. Mỗi lần anh thắc mắc cô nói rằng: “Em muốn anh không bao giờ quên là em yêu anh”. Nói xong cô luôn cười hi hi đáng yêu.  Gỡ vòng tay đang choàng trên người mình, anh âu yếm kéo cô vào lòng, để cô tựa sát vào ngực anh, đôi tay mân mê vuốt ve mái tóc óng mượt của cô. Lúc đó, cô cứ như con mèo con cuộn tròn trong lòng anh, mặc anh tùy ý trêu đùa.

Khi vừa tan làm bước ra, cô thấy ngay hình bóng quen thuộc đứng đó. Vẫn bộ dạng lịch lãm thường ngày, anh mỉm cười nhìn cô. Cô không nhìn anh, nhẹ nhàng đi lướt qua. Khi chỉ còn một chút nữa là vượt qua, anh bất chợt nắm lấy bàn tay cô. Đôi bàn tay chắc nịch ấm áp của anh khiến cô hơi run, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn anh. Chưa để cô kịp cất lời, anh đã lên tiếng trước:

- Cho anh một chút thời gian được không?

Muốn từ chối anh, nhưng nghĩ lại, cô gật đầu đồng ý. Cùng anh tiến vào quán nước phía đối diện công ty. Anh và cô ngồi đó, đối diện nhau. Không khí có vẻ trầm mặc, ngột ngạt, không một ai lên tiếng. Từ lúc bước vào quán, anh luôn chăm chú nhìn cô, khuôn mặt có hơi gầy đi một chút, cảm giác đau lòng trào dâng. Vừa lúc đó, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô có chút bối rối, giọng ngượng ngùng phá vỡ bầu không khí kì lạ:

- Anh đã kí xong đơn rồi chứ?

Nghe cô cất lời, anh không nghĩ cô sẽ hỏi về vấn đề này, có chút khó xử. Anh ngập ngừng lên tiếng:

- Cho anh một cơ hội được không? Chúng ta có thể bắt đầu lại.

Cô cười nhìn anh, có cảm giác anh thực sự không hiểu cô. Nụ cười chua chát nở trên khóe môi.

- Em đã từng để mở cánh cửa ấy, nhưng anh chưa từng bước vào.

- Đó chỉ là em nghĩ vậy. Em đã biết mọi chuyện, tại sao không nói với anh. Nếu em sớm nói ra mọi chuyện thì anh đã…

“Chát”.

Anh còn chưa nói hết câu, một cái tát bỏng rát đã in hằn trên mặt. Cô nhìn anh, ánh mắt thất vọng. Giọng nói như nghẹn lại vì đau đớn:

- Đúng, em đã sớm biết mọi chuyện. Nhưng vì tin anh nên em mới mù quáng như vậy, luôn cho là anh không bao giờ phản bội em.

Cô không khóc nhưng anh nghe tiếng nấc nghẹn của cô. Anh nhìn cô, áy náy không nói lên lời. Trấn tĩnh lại bản thân, anh rút ra tờ đơn, đặt lên mặt bàn:

- Anh sẽ không kí, dù có chuyện gì anh cũng nhất định không ly hôn. Chúng ta có thể làm lại.

Ảnh: 1.i.baomoi.xdn.vn

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt băng lãnh, cười như không cười:

- Dù anh nói gì đi nữa chúng ta cũng không thể bắt đầu lại. Em không còn tin anh nữa.

“Ầm”, anh có cảm giác như mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.

- Nếu như có một ngày em không còn tin anh nữa thì chính là lúc em không còn yêu anh. Khi đó, xin anh hãy buông tay em.

Đứng giữa làn cát trắng, hướng ánh mắt xa xăm về hướng biển lớn, cô thầm thì bên tai anh, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy chắc chắn. Anh cười với cô, ôm cô từ phía sau, để cô đứng sát bên mình, thì thầm:

- Anh sẽ không cho em cơ hội mất đi niềm tin ở anh. Bởi em mãi mãi là của anh.

Cô ngượng ngùng rúc sát vào vòm ngực rắn chắc ấy, con tim không kìm được hạnh phúc đập liên hồi.

Cô nhận ra vẻ thảng thốt trên gương mặt anh. Nhưng trái tim cô còn đau hơn rất nhiều. Nhìn anh đờ đẫn ngồi đó, cô bất lực lên tiếng:

- Em đi trước.

Nói rồi cô đứng dậy rời khỏi quán. Bóng cô khuất dần, còn anh vẫn lặng thinh ngồi đó. Nhìn tờ đơn ly hôn trước mặt, đôi tay run rẩy cầm lên. Nhìn chữ ký của cô, anh nén tiếng thở dài, ngực đau nhói. Lảo đảo rời khỏi quán, anh thẫn thờ đi trên đường. Nhìn đường phố đông vui, mọi người cười nói vui vẻ, anh chợt hiểu ra, cô đã rất cô đơn khi anh bên người phụ nữ khác. Nhìn những đôi tình nhân tay nắm tay cười ngọt ngào trên đường, anh bỗng thấy chua xót. Anh và cô cũng từng có một thời như thế…

Dọc bờ hồ, một đôi nam nữ hai tay đan chặt vào nhau, vui vẻ cười nói. Cứ đi được vài ba bước, cô lại quay đầu nhìn anh cười mỉm. Mỗi lần như vậy, anh đều xoa đầu cô dịu dàng.

- Nếu sau này chia tay, chúng ta vẫn có thể là bạn phải không anh?

Không đáp lại câu hỏi của cô, anh chỉ khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ thay cho câu trả lời.

Sau đó, cả hai lại nắm tay nhau dạo bước trên con đường dài. Trong một phút bâng quơ, anh thì thầm.

- Chúng ta sẽ không bao giờ chia ly.

Bước chân nặng nề về đến nhà, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế. Đèn nhà được bật sáng, anh lặng lẽ đứng lên, chậm rãi đi từng gian phòng mong tìm kiếm bóng hình cô. Nơi đây đã từng có sự tồn tại của cô, nhưng có lẽ từ ngày hôm nay bóng dáng ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Bất giác, tầm mắt của anh bị thu hút vào cuốn sổ nơi góc tủ. Với tay lấy xuống, anh nhận ra đó là quyển sổ của cô. Lật giở từng trang, anh sững sờ khi nhìn những hình ảnh trong đó. Tất cả đều là hình của anh và cô từ ngày hai người mới gặp nhau. Bên cạnh mỗi bức ảnh đều có những dòng chữ ngay ngắn của cô chú thích cho bức ảnh. Từng trang, từng trang một đều được anh đọc hết, không bỏ sót một chữ nào. Cho đến gần cuối quyển sổ, không còn bức hình chụp chung nữa, chỉ có mình cô đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, dưới bức ảnh đó còn nét bút quen thuộc của cô: “Ngày anh rời xa em”. Đến cuối trang sách, chỉ còn lại hình ảnh của anh, dòng chú thích bên dưới được cô bỏ ngỏ…

Bất giác anh mỉm cười – một nụ cười mơ hồ…

Kéo theo chiếc vali, cô đứng trước cửa nhà, lặng thinh không dám gọi cửa. Cô sợ, sợ ba mẹ sẽ thất vọng vì cuộc hôn nhân của cô và anh. Khi còn chưa kịp suy nghĩ xong thì cánh cửa đã mở ra, mẹ nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc. Nhìn xuống lại thấy cô cầm theo cả vali, tâm trạng bà càng xao động hơn. Dường như đã đoán được có chuyện, bà không nói gì, kéo tay cô vào nhà. Nhìn khuôn mặt xanh xao, cơ thể gầy gò của cô, bà bỗng thấy xót xa. Không kìm được lòng, bà ôm cô con gái vào lòng vỗ về như những ngày cô còn bé. Trong lòng mẹ, nước mắt cô bỗng dâng trào, cảm giác an toàn như ùa về. Những ngày qua cô thực sự mệt mỏi, không thể chống đỡ nổi nữa. Nhưng lúc này, tìm về với vòng tay mẹ, tâm trạng lại nhẹ nhõm rất nhiều. Cảm giác bình yên thật sự.

Cô thuật lại mọi chuyện cho cha mẹ, rồi òa khóc nức nở trong vòng tay của cha. Mọi thứ dường như đã giúp cô cân bằng lại. Mẹ âu yếm khẽ vuốt mái tóc cô.

- Con gái, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

- Đúng vậy, bởi chúng ta là một gia đình. – Cha cô nói thêm vào. Đó là câu nói quen thuộc của ông mà cô vẫn thường nghe lúc nhỏ. Vào lúc này, lời nói ấy càng khiến cô xúc động hơn, cảm giác hạnh phúc mơn man trong lòng.

Giây phút được ở trong tình yêu thương ngập tràn của ba mẹ, mọi hận thù, mệt mỏi như đã tan biến hết. Đưa ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ, ánh trăng le lói phía xa như rọi vào lòng cô một tia ấm áp. Nơi khóe môi cô khẽ kéo lên thành nét cười nhẹ nhõm.

Hồi hộp lắng nghe từng tiếng chuông, cuối cùng cũng có người bắt máy. Anh nhận ra giọng cô thoải mái hơn. Cũng không còn vẻ lúng túng, anh khẽ nói trong điện thoại:

“Sáng mai có thể gặp nhau không? Anh sẽ có câu trả lời cho em.”

“Được.”                           

Ở đầu máy bên kia, cô chỉ nói một tiếng chắc nịch. Nhưng anh không buồn, ngược lại có cảm giác vui vẻ. Cô nhận ra được sự khác thường nơi anh nhưng không tiện hỏi. Mấy giây sau, anh tiếp tục:

“Cảm ơn em đã giúp anh nhận ra một điều rất quan trọng.”

Bên đầu máy, cô trầm ngâm không đáp.

“Anh yêu em, mãi mãi là như vậy.”

Anh ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp:

“Nhưng anh sẽ không níu kéo nữa. Bởi anh nhận ra chúng ta đều cần tìm lại sự bình yên của chính mình. Chúng ta cần một phút để lắng lại, để hiểu rõ chúng ta thực sự cần gì. Thực lòng anh xin lỗi vì đã không hiểu em.”

Anh nói một hơi dài, nhưng tất cả những câu chữ ấy đều được cô nghe kĩ. Bất giác cô mỉm cười, giọng nhẹ hơn.

“Cảm ơn anh.”

“Được rồi. Ngày mai gặp. Tạm biệt em.”

“Tạm biệt.”

Ảnh: corner0322.files.wordpress.com

Cuộc gọi kết thúc, cả anh và cô đều cười, không còn cảm giác áp lực hay buồn bã, tất cả đều nhẹ nhàng. Phía ngoài kia bầu trời, những vì sao thay nhau lấp lánh, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ mơ màng.

Mặt trời bắt đầu ban phát những tia sáng, chiếu rọi mọi không gian. Cô chỉnh trang lại trang phục, thoa chút phấn trắng, tự tin bước ra khỏi nhà. Nơi con đường cô đang bước, ánh sáng ngập tràn khắp nơi. Hướng mắt về phía xa, mọi thứ như đang bắt đầu lại, tràn đầy sức sống.

Căn nhà nơi vốn luôn lạnh lẽo nay lại tràn ngập nắng và gió. Đưa mắt hướng ra cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời sáng rực, anh cười vui vẻ. Rời khỏi ngôi nhà, trên con đường thênh thang, anh nhận ra phía cuối con đường kia chính là đích đến. Sự bình yên giản dị mà anh và cô đang tìm kiếm đã không còn xa. Phía cuối con đường đó, ánh sáng đã hé mở, chỉ cần họ đi tiếp, kiên định đến cùng…

Một cơn gió khẽ lùa qua, tiếng loẹt xoẹt của những trang sách bị lật mở và dừng ở trang cuối cùng. Dưới bức hình một người con trai có dòng chữ ngay ngắn.

“Ngày anh chờ em trở về!”

 

Author: Leos

News day