Nụ hôn rơi ở Seoul
CTV Quách Thái Di 07/07/2018 07:00 PM
Nếu tuổi thanh xuân của cậu là một bông hoa thì tôi có là một cánh hoa bé xíu xiu trong đó không? Hay tôi chỉ là một cánh hoa vương vãi, chẳng thể nào ghép được vào bông hoa đó…

Cho tuổi thanh xuân, cũng đẹp như hoa anh đào…

Tôi tự hỏi những cánh hoa anh đào, rất mềm ấy, khi rơi xuống, cuộn lại và lăn về đâu. Và tại sao những cơn gió thổi đi những cánh hoa anh đào không bao giờ dừng chân?

Đó là một ngày mùa đông Seoul lạnh hiếm hoi. Tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm và gọi Nhiên dậy cùng. Cô em gái bướng bỉnh ngáp một cái rõ dài khi tôi mặc áo len vào cho nó để chuẩn bị đi học. Nhưng ngay lập tức đôi mắt nó sáng lên khi thấy tôi lôi từ trong tủ ra hộp bánh chocolate của Tae Won mua tặng tôi hôm qua. Nhìn nó ăn ngon lành, biết chắc thế nào chiều nay nó cũng sẽ vòi vĩnh đòi tôi mua bánh nữa cho coi, rồi tôi lẩm bẩm không biết với nó hay với chính mình.

- Chỉ tại Tae Won chiều em mà giờ em hư thế này.

Nhiên là em gái đặc biệt của tôi, vì chúng tôi cùng mẹ nhưng khác cha. Còn Tae Won là bạn thân, cũng rất đặc biệt với tôi. Duy chỉ có một điều, Tae Won chưa bao giờ biết được tình cảm của tôi dành cho cậu ấy. Tôi yêu những ngày mùa đông lạnh, rất lạnh ở Seoul và dĩ nhiên tôi không thích những ngày thời tiết lưng chừng, cả những thứ lưng chừng. Ví như tình cảm của tôi đối với Tae Won. Cậu ấy luôn bên cạnh tôi, dịu dàng và gần gũi, thỉnh thoảng Tae Won cũng hay nhắn tin bảo tôi đừng thức khuya ảnh hưởng đến sức khỏe, hoặc là lúc gặp nhau ở trường cậu nhìn tôi chăm chú rồi kết luận: "Dạo này thấy cậu ốm quá, phải ăn uống điều độ vào, nhớ đừng bỏ bữa".  Đó chỉ là hai trong số rất nhiều những cử chỉ quan tâm của Tae Won. Và ẩn sau cách đối xử đặc biệt đó là gì, tôi không lý giải được. Thỉnh thoảng Tae Won vẫn bỏ mặc tôi chông chênh giữa một đống suy nghĩ lộn xộn. Tôi đã từng nghĩ, chắc mình cũng chỉ là một cánh hoa vương vãi mà thôi…

Tôi gặp Tae Won trong một cuộc thi âm nhạc ở trường, vào một buổi sáng thời tiết đang giao mùa. Tôi nhớ rõ như vậy bởi câu đầu tiên cậu nói với tôi là.

- Mùa đông Seoul bắt đầu rồi đấy, thảo nào gió hôm nay rất lạ.

Lúc ấy chúng tôi đang ngồi sau hội trường tập lại bài hát chuẩn bị thi. Hội trường không đông, chỉ vài ba người, nhưng tôi chẳng thể nào tập trung vào bài hát, tiếng guitar Tae Won đang chơi nghe da diết và tiếng những con sẻ ngô ngoài cửa sổ. Tôi cứ nhìn hình ảnh đó, hết nhìn cậu ấy rồi quay ra nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi những con chim bay biến đi đâu mất chỉ còn lại niềm vui và nụ cười an yên của Tae Won mà thôi. Tae Won có nụ cười rất đẹp, dù là khi buồn, nhưng nụ cười ấy còn đẹp hơn nữa mỗi khi cậu làm được một chuyện gì đó. Ví như khi Tae Won tặng tôi hộp bánh chocolate mà Nhiên rất thích, rủ tôi đi đảo Jeju ngắm mùa hoa anh đào nở cho bằng được dù tôi nói mình đang rất bận. Hay những giờ cùng nhau giải bài tập trên lớp, Tae Won hay cốc đầu tôi vì không chịu tập trung để cậu giảng mãi rốt cuộc tôi chẳng hiểu tí gì. Bù lại thỉnh thoảng tôi đạp xe chở cậu ấy lòng vòng trên phố vào những ngày cuối tuần, trời mát, gió lồng lộng, nắng hanh hao, tám xuyên biên giới đủ thứ trên đời này. Gào thét cổ vũ khản cả cổ họng trên một sân khấu ca nhạc chúng tôi từng xem. Ở bên Tae Won, tôi có thể là chính mình, ngốc nghếch một chút, điên khùng một chút, hài hước một chút và cả lém lỉnh, nói nhiều… Cười như chưa bao giờ được cười, vui như chưa bao giờ được vui. Mọi thứ hoàn hảo đến từng milimet.

Ảnh: furrytalk.com

Tae Won hay tâm sự, cậu ấy chỉ có mỗi mình tôi là bạn thân thật sự. Cậu là con duy nhất trong một gia đình thuộc giới thượng lưu ở Seoul, bố mẹ cậu làm cho một tổ chức phi chính phủ nhà nước, lúc nào cũng bận rộn, công tác liên miên. Có khi cả tuần họ chưa gặp nhau được một lần. Vì vậy Tae Won luôn thấy cô độc, cậu phải sống tự lập, tự chăm sóc cho mình từ khi còn rất bé. Cậu ấy hay ganh tị với tôi, khi thấy tôi lúc nào cũng có mẹ và bà ngoại bên cạnh, khi thấy tôi chơi đùa cùng Nhiên, tôi nhớ có lần Tae Won ước chỉ một ngày thôi được sống như thế cậu cũng mãn nguyện. Nhưng cậu ấy đâu biết một gia đình mà thiếu đi bóng dáng người đàn ông thì buồn như thế nào. Tae Won, dù sao cũng may mắn hơn tôi, vì cậu có bố. Còn tôi từ nhỏ đã sống xa bố. Bố mẹ tôi li hôn khi tôi hai tuổi, bố về Việt Nam, mẹ về nhà ngoại ở Seoul rồi mẹ có dượng. Và điều gì đến cũng sẽ đến, Nhiên ra đời sau cuộc tình chỉ với một mục đích duy nhất là trả thù bố tôi, mẹ đặt tên con bé là Nhiên vì mong sau này lớn lên con bé sẽ có cuộc sống an nhiên chứ đừng như mẹ và bố tôi. Những ngày sống với dượng, tôi đã thấy mẹ khóc rất nhiều, mẹ không ghét dượng nhưng mẹ chưa bao giờ nói yêu dượng. Còn tôi, khi đã đủ lý trí để bắt đầu gọi dượng một tiếng bố thì dượng không còn nữa. Dượng mất trong một vụ tai nạn thảm khốc ở Incheon khi Nhiên vừa tròn ba tuổi, cả mẹ và ngoại tôi đều buồn suốt mấy tháng liền. Chỉ có Nhiên vẫn ngây ngô nằm trong nôi, lúc đó tôi đã đứng trước nôi ngắm nó, tôi thử đặt một ngón tay vào bàn tay nhỏ xíu ấy, bàn tay ấy ngay lập tức nắm chặt lấy ngón tay tôi. Một cảm giác thân thiết lạ lùng xuất hiện. Lúc đó tôi đã tự nói với mình, rằng tôi sẽ yêu thương Nhiên bằng tất cả tình yêu tôi có được và bằng tất cả thương yêu muộn màng tôi đối với dượng.

Tae Won thấy tôi buồn mấy ngày liền, cậu ấy bèn rủ tôi đến nhà chơi. Chúng tôi ngồi dưới hàng hiên, nhìn cây hoa anh đào trước sân nở rộ. Những cánh hoa bay bay trong gió vẫn còn nguyên màu sắc ban đầu, mỏng manh mà vững chãi. Tae Won đưa tay ra hứng một cánh hoa, cẩn thận nâng niu nó như nâng niu một cái gì đẹp đẽ lắm. Và cậu ấy cười.

- An à, cậu biết không, bà ngoại tớ từng bảo hoa anh đào đẹp nhất khi rơi xuống. Đó là sự tàn lụi ở thời khắc đỉnh cao huy hoàng. Chúng rơi xuống một cách khoan dung và buồn bã. Khoan dung vì chỉ sau vài ngày nở là hoa bắt đầu héo, buồn là vì nó nhắc đến cuộc đời mong manh và ngắn ngủi. Như những ngày hạnh phúc bình yên nào đó rồi cũng có lúc qua đi. Nhưng nó sẽ luôn sống mãi trong ký ức của cậu, về một thời đẹp đẽ nhất. Dẫu muộn, nếu cậu còn yêu thương thì mọi thứ sẽ được bắt đầu lại thôi.

Tae Won an ủi tôi mà tôi cảm giác như cậu đang nói về chính mình vậy. Tôi nắm tay cậu ấy, cười xòa, mặc kệ ai an ủi ai, chỉ cần như thế này thôi là đủ rồi.

- Hứa với tớ một chuyện được không An.

- Cậu nói đi.

- Tớ muốn được cùng cậu đi ngắm hoa anh đào mỗi năm, dù tương lai có ra sao. Cậu hứa nhé!

Tôi nhìn vào mắt Tae Won, hình như cậu có chuyện gì giấu tôi, nhưng lúc này tôi lại không tiện hỏi.

- Ừ, tớ hứa.

Lời hứa ngây ngô kia không biết sẽ thực hiện được bao lâu, tôi sợ… mọi thứ… làm chúng tôi chia xa.

"Và tôi vẫn tự hỏi những cánh hoa anh đào, rất mềm ấy, khi rơi xuống, cuộn lại và lăn về đâu.

Tại sao những cơn gió thổi đi những cánh hoa anh đào không bao giờ dừng chân?

Hay tại mùa đông Seoul lạnh lẽo. Mùa đông nước mắt. Nắng có thể nào hong khô được không?"

Rốt cuộc thì Tae Won vẫn không nói ra điều cần nói với tôi. Tôi vẫn mãi là một cánh hoa anh đào bé nhỏ trong hàng ngàn, hàng vạn bông ngoài kia. Nhưng tôi tin có một ngày, Tae Won sẽ nói ra. Nhặt lại những mẩu cảm xúc và lý trí đã rớt đâu đó, tôi tự nhủ phải chờ đợi, chờ đợi cậu ấy thêm một lần nữa.

Chiều nay giờ học môn Văn hóa Việt Nam kết thúc hơi muộn. Nhưng cũng may là mọi người đều lắng nghe và hào hứng đặt câu hỏi về mảnh đất hình chữ S cách họ hơn 2000km. Những người bạn đi ra sau cùng còn quay lại nói cảm ơn tôi, bằng tiếng Việt. Bỗng chốc cảm giác nhớ Sài Gòn chợt tan biến khi hôm qua tôi nghe điện thoại của bố. Tôi cúi người và nói cảm ơn bằng tiếng Hàn, nụ cười tự lúc nào đã hiện rõ trên môi.

7 giờ, Seoul bắt đầu vào đêm. Con phố tấp nập người qua lại. Siêu thị Lotte Mart hiện ra sáng choang với những dãy đèn lấp lánh, những ô cửa kính đầy ắp các mặt hàng, có cả một cây thông Noel được đặt ngay cửa chính. Tôi và Tae Won đẩy cánh cửa nặng trịch bước vào Lotteria, mùi bánh mì thơm phức xộc vào mũi làm bụng tôi kêu cồn cào. Tae Won biết ý vội kéo tôi lại cái bàn cạnh cửa sổ. Cậu gọi cho tôi một chiếc bánh hamburger, một phần khoai tây chiên và một chai nước mát lạnh, rồi ngồi nhìn tôi ăn ngon lành. Trong lúc đang trò chuyện với Tae Won thì, đột nhiên tôi thấy Phong đang ngồi ở bàn bên trái cách khá xa chỗ chúng tôi, không chắc anh có nhận ra tôi không nhưng tôi thấy anh rất rõ, Phong đang ngồi cùng một người bạn. Anh đến Seoul khi nào nhỉ, sao tôi không nghe bố nói gì hết vậy. Tae Won nhìn theo ánh mắt tôi nãy giờ, cậu ấy hỏi.

- Người quen của cậu hả?

- À… ờ… à không, không có gì đâu.

Chẳng hiểu sao tôi lại giấu mối quan hệ giữa tôi và Phong trước mặt Tae Won. Nhưng cuối cùng cũng không giấu được. Tae Won đưa tôi về nhà, đứng trước cổng rào, tôi gần như run bắn lên khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc lạ lùng vang lên phía sau.

- Hai năm rồi mà em vẫn không thay đổi gì mấy.

Tôi quay lại, là Phong. Tôi thấy Tae Won trố mắt ngạc nhiên, cậu ấy lại lặp lại câu hỏi khi nãy.

- Người quen của cậu hả, An?

Lần này tôi bối rối thật sự, không biết nói thế nào cho Tae Won hiểu.

- Ờ… chuyện này… cảm ơn cậu vì buổi tối nay, cậu về trước nha, tớ sẽ gọi cho cậu sau.

Ảnh: nicholaslauphoto.com

Tae Won không hỏi thêm gì nữa mà lặng lẽ bước đi dưới cơn mưa bụi bay lất phất, tôi cảm giác như mình vừa làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy. Tuy cơn mưa bụi tối nay chả là gì so với cơn mưa dầm dề, rả rích hôm qua làm tôi và Tae Won ướt nhẹp, nhưng những hạt nước li ti bám trên mặt tôi tạo nên một cảm giác tê buốt không sao chịu nổi. Trong chớp mắt, Phong đã xoay người lại đứng đối diện với tôi, anh quấn chiếc khăn len màu hồng lên cổ tôi. Vẫn nụ cười ấy, vẫn khuôn mặt rắn rỏi, trưởng thành ấy, vẫn đôi mắt sâu thẳm đầy trìu mến ấy, nhưng sao tôi thấy hoang mang thế này. Tôi biết Phong đã thích tôi từ hai năm trước, có lần về thăm bố, anh tỏ tình với tôi, bố cũng bảo anh là người tốt, bố rất yên tâm khi thấy anh yêu thương tôi nhiều như vậy và đặt niềm tin tuyệt đối vào anh, con trai một người bạn rất thân của bố tôi ở Sài Gòn, bố và bác ấy cũng đã hứa sẽ làm sui gia của nhau. Nhưng trái tim tôi, cả lý trí và xúc cảm đều không thể lý giải được, tình cảm tôi dành cho Phong giống như tình cảm của em gái dành cho anh trai mình. Nó không thể nào đi xa hơn được nữa. Nhưng nói sao cho Phong hiểu đây, tôi lại không muốn làm tổn thương anh, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy trìu mến kia. Phong giục tôi.

- Vào nhà thôi em. Trời lạnh lắm!

Phong nói tự nhiên tới mức người ngoài nhìn vào, họ tưởng chúng tôi là một đôi thật.

Tối đó, tôi nhìn qua ô cửa thấy anh ngồi một mình trước hiên nhà. Mẹ tôi bảo ra mời anh vô ăn trái cây, thế mà tôi lại ra ngồi nói chuyện với anh cả buổi.

- Bao giờ thì anh về Việt Nam? - Phong ngẩng lên khi thấy tôi đặt vào tay anh cốc cappuccino ấm nóng.

- Ba ngày nữa kết thúc chuyến công tác, anh về. Nhưng hình như anh phải lòng Seoul mất rồi! - Phong mỉm cười.

Câu nói của anh tựa như một mũi tên được bắn ra khỏi cung tên, xuyên qua không khí và đâm thẳng vào tim tôi. Đau nhói.

- Nhưng Seoul không phải Sài Gòn! - Tôi nói, giọng nghèn nghẹn. Sắp sang xuân rồi mà trời lạnh quá, ở Seoul lâu vậy tôi vẫn chưa thích nghi được kiểu thời tiết lưng chừng này.

- Ừ, thì anh có bảo Seoul là Sài Gòn đâu. Anh phải lòng Seoul nhưng vẫn yêu Sài Gòn theo một cách khác mà. À, Tết này em có định về Việt Nam không, bố em nhớ em lắm, bác còn nhờ anh chuyển lời đến mẹ và ngoại em, cả bé Nhiên nữa, mong mọi người luôn an vui.

- Tết này em sẽ về Việt Nam, anh à! - Tôi trả lời Phong ngay lập tức.

Thật ra tôi đã có ý định về thăm bố lâu rồi, từ mùa hè năm ngoái. Nhưng lịch học, lịch làm thêm cứ cuốn lấy tôi đến tận mùa hè năm nay, muốn về mà cứ lần lựa mãi. Cũng may Phong nhắc tôi, mà phải nói sao với Tae Won về chuyến đi này. Đang phân vân thì cậu ấy nhắn tin đến rủ tôi ngày mai đi trượt tuyết. Phong còn ở đây làm sao tôi có thể… nhưng hình như anh đọc được cả suy nghĩ của tôi khi thấy tôi cứ chần chừ trả lời tin nhắn.

- Cậu ấy rủ em ngày mai đi chơi đúng không, em đồng ý đi. Anh không ganh tị đâu.

- Em xin lỗi! - Tôi quay sang nhìn Phong. - Lâu lâu anh mới qua thăm em. Vậy mà em chưa dẫn anh đi chơi được lần nào. Em…

- Khờ quá đi! - Phong xoa đầu tôi .Tôi cúi mặt, cố ngăn mình không khóc, thế mà cũng khóc. Sao anh lại tốt với tôi như vậy, anh càng yêu thương tôi, tôi càng cảm thấy mình có lỗi với anh nhiều hơn.

Phong rút chiếc khăn tay trong túi áo của anh ra lau nước mắt cho tôi.

- Đừng khóc, nghe anh nói nè, An. Anh biết em chỉ coi anh như một người anh trai và anh cũng biết em thích cậu bạn Hàn Quốc kia rất nhiều. Vậy thì em cứ thích cậu ấy, cứ sống với tình yêu của mình, điều đó chẳng có gì là sai cả. Đừng bận tâm cho anh, anh yêu em nên anh luôn muốn người mình yêu thương sẽ được hạnh phúc, dù cách này hay cách khác. Yêu thương là trao đi, không đòi lại bao giờ. Anh đâu thể ích kỷ giữ chặt tay em để không rời xa, như vậy là chiếm hữu chứ nào có yêu thương thật sự, anh không muốn mình trở thành kẻ cuồng si như thế. Anh chỉ muốn để một nụ cười tươi rói che lấp đi nỗi buồn thôi, em hiểu không. Hứa với anh, dù thế nào em cũng phải sống thật hạnh phúc.

- Nhưng còn lời hứa của bố anh và bố em thì sao?

- Em đừng lo, anh sẽ có cách nói chuyện với bố em. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.

Phong nói giản dị, tựa như cảm giác bạn đang ngồi trong quán café và nhâm nhi một tách cappuccino nóng hổi khi ngoài trời đổ mưa lớn vậy. Bất kể người khác nói gì, phản ứng ra sao, Phong luôn khiến thế giới của tôi yên bình, vì anh đã rất cố gắng bên cạnh để thấu hiểu tôi. Nếu là Tae Won, cậu ấy chẳng bao giờ nói ra tình cảm của mình. Nó cứ lưng chừng như thế. Cả hôm đi trượt tuyết, tôi đã kể cho Tae Won nghe về Phong mà cậu cũng không phản ứng gì, cứ như đó là chuyện rất bình thường, khi MP3 trong túi Tae Won chạy đến bài "Like a bird", bài hát mà trước đây về Sài Gòn tôi và Phong từng hát trong quán café của một người bạn của anh. Nhưng tôi không sao nhớ ra được giọng hát của Phong khi ấy.

- Tự nhiên tớ thấy buồn kinh khủng! - Tôi nói với Tae Won vào một buổi chiều chúng tôi đi tàu sang bên kia thành phố ngắm nhìn thảo nguyên.

- …

- Tớ nhận ra mình sắp quên đi một người, quên thật sự ấy.

- Là anh Phong.

- Tớ đã từng nghĩ đó là những kỷ niệm tuyệt vời nhất tớ có và không thể tin khi tớ đang bắt đầu quên đi tất cả, từng chút một, về anh ấy, về những thứ liên quan đến anh ấy.

- Chỉ là từng có thôi mà. Rồi những điều tuyệt vời mới sẽ đến và thay thế những thứ đã khiến cậu buồn.

- Cậu nghĩ vậy sao ?

- Ừ.

Tôi nhìn qua tấm kính nhòe nhoẹt nước nơi góc đường, lại mưa rồi. Tae Won không nói gì, cậu ấy lấy ô ra, chúng tôi cùng che ô đi bộ về nhà. Ánh đèn mờ ảo rọi xuống mặt đường trong cơn mưa, lấp loáng, đẹp lạ lùng. Tae Won để thấp ô vừa đủ cho cái dáng cao lênh khênh của cậu và thân hình thấp lè tè của tôi không bị ướt. Xem ra Tae Won cũng không tệ nhỉ. Lúc đi ngang qua cửa hàng fastfood, cậu ấy còn kéo tôi vào mua hai phần bánh Pudding Trà Xanh ngọt mát. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng ai nhắc đến câu chuyện lúc chiều nữa. Không biết tại vị ngọt của bánh Pudding hay tại cảm giác có người tôi thích bên cạnh, an ủi những khi buồn, mà giây phút nghe Tae Won kể những chuyện hồi xửa hồi xưa của cậu ấy, trong tôi đột nhiên xuất hiện một điều gì đó vững tin, ấm áp lắm, như thể bạn được nghe thấy tiếng cười của người bạn yêu thương mỗi ngày vậy. Điều duy nhất tôi muốn làm lúc đó là, nói với Tae Won một lời cảm ơn thật khẽ, nhưng tôi lại nói bằng cách vẽ lên vai Tae Won một trái tim nhỏ. Chắc là cậu ấy hiểu.

Phong về lại Sài Gòn sau chuyến công tác dài một tuần ở Seoul. Tôi ra sân bay Incheon tiễn anh, có cả Tae Won đi cùng tôi. Phong vẫn im lặng, chỉ nắm chặt tay tôi và mỉm cười, nhưng trước lúc đưa hộ chiếu và vé máy bay cho viên hải quan cạnh đó, anh bất ngờ quay lại thì thầm vào tai tôi.

- Xin visa Hàn Quốc với một người Việt Nam là rất khó, nhưng em sẽ thấy cực kỳ dễ dàng khi xin cấp visa để bước vào trái tim một chàng trai Hàn Quốc.

Phong nói rồi quay người đi, tôi không nhìn thấy anh nữa. Những người đông đúc phía trước ngăn cản tầm nhìn. Tôi vào facebook, lần check in cuối cùng ở Hàn Quốc, anh đã viết: "Sài Gòn mãi yêu em, nhớ phải trân trọng tình yêu của mình đấy. - Ký tên: Người lạ quen thuộc".

Chiếc máy bay đưa Phong đi xa dần, xa dần khỏi Seoul, khỏi tôi, của quá khứ, của hiện tại và của bất kỳ thời điểm nào… rời xa mảnh đất của một mối tình thầm lặng đầy day dứt. Nhưng chiếc máy bay ấy đã không đưa anh trở về với Sài Gòn thương yêu của anh. Anh đã giúp tôi tìm thấy mảnh ghép để ghép vào bức tranh hoa anh đào rất đẹp, nhưng anh lại không thể tìm cho mình mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời. Chiếc máy bay đâm vào núi, không ai sống sót .Tôi nhận tin này cũng là lúc tôi vô tình thấy Rin đi với Tae Won, nhìn họ rất thân thiết. Rin là bạn thân của tôi và Tae Won ở lớp học Văn hóa Việt Nam. Rin thích Tae Won, tôi biết chuyện này từ lâu rồi, chỉ là tôi không muốn Tae Won khó xử, cậu ấy có quyền lựa chọn người mình thương yêu để ghép vào bông hoa anh đào tuổi thanh xuân của cậu ấy.

Còn lúc này, không hiểu sao tôi lại nhớ Phong da diết. Tim tôi đau nhói. Đây là thực hay mơ. Có những người chỉ khẽ lướt qua cuộc đời bạn trong một khoảnh khắc, nhưng lại ở trong tim bạn thật lâu. Và dù bạn có muốn giữ họ lại bên mình nhiều như thế nào chăng nữa thì họ vẫn phải ra đi. Bạn không cách gì níu giữ được. Tôi muốn nói với Phong, rằng, em cũng yêu anh nhiều lắm như tình yêu của em gái dành cho một người anh trai đặc biệt vậy, nhưng đã muộn. Hoa anh đào rơi như tuyết vào một ngày chớm xuân lạnh lẽo tang thương. Tôi ngồi bên hiên nhà với Nhiên, nó nghịch mấy chiếc lá còn tôi nhìn trân trối vào khoảng trời màu hồng trước mặt. Nước mắt cứ thế lăn dài. Ngoại tôi từng bảo hoa anh đào khi héo không như hoa hồng, cố gắng bấu víu vào đài hoa, mà chỉ cần một cơn gió thoảng qua những cánh hoa sẽ nhẹ nhàng lìa cành. Và một điểm đặc biệt, hoa nở rồi tàn trong thời gian rất ngắn, chỉ khoảng một tuần. Với người Nhật, hoa anh đào đồng nghĩa với bản chất ngắn ngủi của cuộc sống cũng như vẻ đẹp thanh xuân.

Có lẽ giờ Phong cũng giống như những cánh hoa anh đào kia, về nơi xa thật xa.

Một bàn tay khều nhẹ sau lưng, tôi quay lại, Nhiên đặt chiếc điện thoại đang sáng màn hình vào tay tôi.

- Chị Hai nghe điện thoại đi.

- Ừ, chị biết rồi.

Tôi nhìn dãy số dài thượt, là của Rin. Hình như cô ấy đã bắt đầu công khai mối quan hệ với Tae Won, thế giới đa dạng bất tận này luôn thiết lập những mảnh ghép sao cho vừa vặn theo một cách nào đó, nên chuyện Rin thích Tae Won cũng không có gì lạ, nhưng sao tôi thấy khó chịu vậy chứ, nỗi bực tức không kìm chế được. Nhưng nghĩ đến Rin, tôi lại thấy xúc động, trong cuộc sống này Rin hoàn toàn cô độc ngoại trừ làm bạn với tôi và Tae Won. Cô ấy lớn lên ở trại trẻ mồ côi, chưa bao giờ biết đến ánh đèn gia đình nó có cảm giác thế nào.

"Ngày mai An rảnh không?" - Rin gọi cho tôi chỉ để hỏi câu đó. Và cô ấy muốn gặp tôi.    

"…"

"Ngày mai An đến chỗ hẹn nha, Rin không biết sau này còn có cơ hội gặp An không nữa."

Rin nói vậy là sao. Hình như cô ấy giấu tôi chuyện gì đó.

Sáng hôm sau, tôi đến quán café gần công viên sông Hàn như đã hẹn với Rin. Và tôi gặp Tae Won đang ở đó. Cậu nhìn tôi cười buồn. Không khí chùng lại như trầm lắng.

- An ngồi đây đi. Mình có chuyện muốn nói với An! - Rin kéo tay tôi tới bàn cạnh cửa sổ.

Khung cửa sổ dưới vòm cây xanh lá, gió thổi nhẹ khiến những sợi tóc Rin bay bay. Cô gái ngồi trước mặt tôi đã trở nên cởi mở và tràn đầy nhiệt huyết, không còn là Rin hay mặc cảm năm nào nữa. Rin thật sự đã thay đổi rất nhiều từ khi gặp Tae Won. Nhưng cô ấy nói sắp đi xa là sao nhỉ.

- Thật khó chịu khi giấu mãi một nỗi băn khoăn trong lòng! - Rin cười trừ. - Mình biết An thích Tae Won, mình cũng thích cậu ấy, rất nhiều. Nhưng mình sắp đi Ý rồi, có một cặp vợ chồng là nhà tài trợ chính cho trại trẻ mồ côi đã nhận mình làm con nuôi. Họ là người Ý và mình sẽ phải theo ba mẹ nuôi sang Ý. Mình cũng không biết khi nào mới trở về Hàn Quốc. Chắc là rất lâu.

Trời lại mưa nữa rồi. Tôi ngồi im, nhìn mưa đậu trên cửa kính chảy thành những vệt dài. Ở khoảnh khắc hai vệt chảy của hai giọt mưa bỗng chạm vào nhau hòa làm một, tôi và Tae Won vẫn không phản ứng gì. Chúng tôi cứ lặng yên như thế, cùng nhìn qua ô cửa và lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích.

Ảnh: juniperspringphotography.com

Năm đó chúng tôi hai mươi, người ta nói hai mươi là tuổi thất vọng. Nỗi thất vọng ấy lớn lắm và tình yêu cũng là nỗi thất vọng ở tuổi hai mươi. Nhưng vẫn có niềm vui. Hành trình ấy lạ lùng vô cùng, nếu có ai đó cùng bạn trải qua sẽ thấy thật bình yên, bạn chỉ có thể chấp nhận và lớn lên. Hôm nay Rin thích Tae Won, Tae Won thích tôi, tôi nhớ Phong, Phong thuộc về một thế giới khác. Nhưng biết đâu ngày mai chuỗi mắt xích ấy đảo lộn hoặc vỡ tan hoặc trở về thời điểm ban đầu. Rồi ngày kia có khi gặp chuyện vui, chuyện buồn, không ai biết được. Quan trọng là lúc tất cả những diễn biến của tuổi trẻ không ngừng xảy đến, bạn luôn có một người đồng hành. Người đó sẵn sàng lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, một ánh mắt đi lạc của bạn cũng được nhìn thấy, bởi sự quan tâm chân thành. Sự yên ả ấy trong suốt đến nỗi bạn không biết nó hiện diện. Còn bạn thì nhớ nó khủng khiếp và cứ không ngừng tìm kiếm. Nhưng có hề gì, chỉ cần chúng ta can đảm để vượt qua. Như Rin đã nói với tôi, tuổi hai mươi rất đẹp, đẹp mà ngắn ngủi lắm, như những đám mây hoa anh đào nở trắng xóa khắp Seoul này vậy.

- Xin lỗi cậu, An à! Vì tớ chưa bao giờ nói ra tình cảm thật sự của mình. Tớ thích cậu nhưng tớ đã im lặng. Ngay cả Rin tỏ tình với tớ, tớ cũng không trả lời cậu ấy. Cuộc sống cô độc nên có lúc tớ nghĩ giá mà cả cậu và Rin đều bên cạnh tớ… mãi mãi, thì hay biết mấy. Tớ tham lam quá phải không ? Nhưng bây giờ tớ đã có câu trả lời rõ ràng rồi, cậu hứa sẽ cùng tớ đi ngắm đến mùa hoa anh đào cuối cùng chứ, tớ chỉ cần như vậy thôi…

Tin nhắn của Tae Won rất dài, đến vào một ngày mùa xuân, đúng vào lúc Seoul đang bước vào mùa đẹp nhất trong năm - mùa hoa anh đào nở. Và tin nhắn ấy kết thúc bằng một ánh nhìn buồn bã khi Tae Won ngồi trước hiên nhà tôi lí nhí.

- Tớ xin lỗi cậu, tớ…

Tôi không để cậu ấy nói hết câu.

- Cứ tin tớ, Tae Won à. Còn bây giờ chỉ cần cậu ngồi im, tớ sẽ…

Tôi vươn người chạm môi lên mi mắt cậu ấy. Một nụ hôn dịu dàng. Giữa mùa xuân. Trong tiếng gió…  

 

Bạn đang đọc báo người việt tại Mỹ - Vinacircle. Mọi đóng góp về nội dung xin gửi về địa chỉ email: content@vinacircle.com.

Xin cảm ơn!

Author: CTV Quách Thái Di

News day