Hoàng tử bé - Chương 28
Antoine De Saint-Expéry 07/18/2018 01:00 PM
Em lưỡng lự một chút, rồi đứng lên. Em bước một bước. Còn tôi, tôi không thể nào cử động được.

- Em muốn nói sao?

- Khi ông nhìn trời, ban đêm, bởi vì ở một trong những ngôi sao đó có tôi ở, bởi vì tôi cười trên một trong những ngôi sao đó, cho nên đối với ông tưởng chừng như tất cả các ngôi sao đều cười. Ông, ông sẽ có được những ngôi sao biết cười.

Rồi em lại cười nữa.

- Và khi ông đã nguôi rồi (người ta bao giờ cũng nguôi đi), ông sẽ bằng lòng đã từng được quen biết tôi. Ông mãi mãi là bạn tôi. Rồi đôi khi ông mở cửa sổ nhà ông, như thế đấy, để cho vui thôi... Bạn hữu của ông sẽ lấy làm lạ khi thấy ông vừa nhìn trời vừa cười. Ông sẽ bảo họ: "Phải, các ngôi sao, lúc nào chúng cũng làm mình cười". Và họ sẽ tưởng ông điên. Hóa ra tôi chơi khăm ông một vố...

Rồi em lại cười nữa.

Ảnh: homnayvangaymai.wordpress.com

- Xem như tôi đã tặng ông, thay vì những ngôi sao, hàng đống những cái chuông nhỏ biết cười...

Rồi em lại cười nữa. Và em trở lại nghiêm nghị.

- Đêm nay... ông biết đấy... đừng đến làm gì.

- Tôi sẽ không rời em đâu.

- Tôi sẽ có vẻ như đau... Tôi sẽ có vẻ sắp chết. Thế thôi mà! Ông đừng đến chứng kiến cảnh đó, không đáng gì đâu...

- Tôi sẽ không rời em.

Nhưng em có vẻ lo lắng.

- Tôi nói với ông... là tại vì con rắn đấy. Chớ để rắn nó cắn ông. Loài rắn, chúng ác lắm. Chúng có thể cắn để mà chơi...

- Tôi sẽ không rời em.

Nhưng có cái gì đó làm em yên tâm.

- Nhưng đúng là nó sẽ không còn nọc cho lần cắn thứ hai... 

Đêm ấy, tôi không trông thấy em bỏ đi. Em đã trốn đi không một tiếng động. Khi tôi đuổi kịp em, em bước quả quyết thật nhanh. Em chỉ nói với tôi.

- A! Ông lại đến đây rồi...

Ảnh: ru.pngtree.com

Rồi em nắm tay tôi. Nhưng em lại dằn vặt nữa.

- Ông không đúng. Ông sẽ khổ cho xem. Tôi sẽ có vẻ chết nhưng không phải là thật đâu...

Tôi, tôi im lặng.

- Ông biết đấy. Đường xa lắm! Tôi không mang nổi cái thân xác này. Nặng lắm.

Tôi im lặng.

- Nhưng nó cũng sẽ chỉ như cái vỏ già bỏ lại. Những cái vỏ già thì có gì đáng buồn...

Tôi im lặng.

Em có hơi nản. Nhưng em gắng thêm một lần nữa.

- Sẽ hay lắm chứ, ông biết đấy. Tôi cũng sẽ nhìn các ngôi sao. Các ngôi sao sẽ là những cái giếng với một cái ròng rọc rỉ sét. Tất cả mọi ngôi sao sẽ rót cho tôi uống...

Tôi im lặng.

- Sẽ thật buồn cười! Ông sẽ có năm trăm triệu chiếc chuông, còn tôi, năm trăm triệu nguồn nước...

Và em cũng im luôn, bởi vì em khóc...

- Đây rồi. Ông để tôi bước một mình thôi.

Và em ngồi xuống vì sợ. 

Em lại nói nữa.

- Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để mà chống chọi trên đời...

Tôi ngồi xuống vì không thể giữ mình đứng được nữa. Em nói:

- Kia rồi... chỉ có thế thôi...

Em lưỡng lự một chút, rồi đứng lên. Em bước một bước. Còn tôi, tôi không thể nào cử động được.

Chỉ có một loáng chớp màu vàng gần bên mắt cá chân em. Em đứng một lúc không động đậy. Em không kêu. Em ngã xuống nhẹ nhàng như một cái cây. Cả một tiếng động cũng không có, là bởi vì cát.

(Còn tiếp)

Theo: Truyenfull.vn

Tác giả: Antoine De Saint-Expéry

Tin mới trong ngày